Bạn đã bao giờ bất giác khóc vì một điều gì đó ?
Bạn đã bao giờ cảm thấy mông lông về tương lai phía trước ?
Bạn đã bao giờ bắt gặp bản thân đang trống rỗng với những nỗi buồn không tên, nhưng lại khiến bạn thao thức khôn nguôi ?
Đôi lúc, tôi thấy trăn trở về bản thân, về vai trò và trách nhiệm của mình, về giá trị của mình, và về những bà chị yêu dấu của tôi…
Trong suốt gần 2 năm phiêu lưu và hẹn hò của mình, tôi thường gặp gỡ những người phụ nữ lớn tuổi hơn đôi chút. Sự thật là, dù tôi chả có thành kiến hay ác cảm gì với những người con gái kém tuổi, dù tôi vẫn luôn sẵn sàng hẹn hò với những người kém tuổi hơn khi bản thân là một phái mạnh, nhưng tôi và họ vẫn thường là những cực trái dấu nhau.
Họ chẳng mấy ấn tượng về tôi, và tôi thì cũng ổn với điều đó. Tôi có thích body của vài em “lớn trước tuổi”, nhưng nói chung thì chúng tôi có vẻ không hợp nhau lắm. Cũng ok thôi.
Với những người chị lớn tuổi hơn, chỉ cần tôi biết cư xử đúng mực và tử tế, thì họ vẫn luôn trân trọng tôi mà chẳng đòi hỏi hay xét nét gì hơn. Tôi có thể khiến họ vui vẻ, say đắm, thực sự được quan tâm và kết nối cảm xúc. Và cả lên giường nữa.
Nhưng rốt cuộc thì, suốt từng ấy thời gian, đã bao chuyện thăng trầm mà tôi trải qua, chẳng ai trong số họ muốn có một mối quan hệ yêu đương gì với tôi. Mọi chuyện chỉ đến và đi.
Điều đó khiến tôi nghĩ ngợi rất nhiều. Tôi không cảm thấy bực tức gì cả, nhưng đó là cảm giác trăn trở và khát khao. Bởi có lẽ, tôi hiểu lý do họ làm như vậy. Tôi hoàn toàn không trách móc ai cả, kể cả bản thân mình, mà tôi hoàn toàn hiểu.
Với phụ nữ, điều mà họ cần nhất ở người đàn ông là cảm giác an toàn. Có thể nó không cần là những hiện vật trực tiếp như tiền của, nhà lầu, xe hơi, nhưng nó là một cảm giác vững vàng và trưởng thành ở một người đàn ông. Đó phải là một người đàn ông mà người phụ nữ có thể an tâm dựa vào mỗi khi mỏi mệt ngoài xã hội, là một người đàn ông mà phụ nữ tin rằng anh ta có thể hiểu và đồng cảm với những khó khăn, sóng gió của nàng ngoài kia. Chưa kể đến những sự hỗ trợ lúc cần thiết.
Người đàn ông phải có một vị trí độc lập trong xã hội, dù có thể chưa cần phải là cái gì ghê gớm. Anh ấy cần là một người tự lo được cho bản thân và có hoài bão, có sự nghiệp riêng và theo đuổi nó, phấn đấu vì nó.
Còn với tôi, có thể tôi học được cách cư xử tốt hơn rất nhiều gã ngoài kia, có thể khiến cho phụ nữ vui vẻ và thoải mái, nhưng thật khó để có được cái vẻ gió sương và từng trải, trên gương mặt khó có thể toát ra cái mùi máu và nước mắt như một người đàn ông trưởng thành. Thật khó một thằng con trai tuổi 18 vẫn đang học cách làm một người đàn ông trưởng thành như tôi có thể làm được những điều đó.
Trong khi những người chị mà tôi quen biết đã bắt đầu phải bước ra ngoài kia và tự xoay sở với những khát khao và tham vọng riêng, đối mặt với những vấn đề cần giải quyết, thì tôi vẫn còn được o bế trong vòng tay gia đình.
Điều đó khiến tôi cảm thấy buồn và trăn trở. Tôi vẫn luôn khát khao đến cháy bỏng rằng sẽ làm được một thứ gì đó mang dấu ấn của bản thân, không phụ thuộc ai cả, dù cho có phải làm những công việc vất vả với thu nhập ít ỏi (đó cũng là lý do dạo này tôi hơi lười viết bài).
Đó chẳng phải là lỗi của ai cả. Nhưng tôi cho đó là trách nhiệm của một người đàn ông. Trách nhiệm phải phấn đấu và lăn lộn ngoài xã hội, đấu tranh cho vị trí, cho hoài bão và sự nghiệp của mình, trách nhiệm cần mang lại cho phụ nữ cảm giác an toàn và đảm bảo.
Bởi, với đàn ông, có khi chỉ cần đó là một người con gái có ngoại hình ổn và tính cách tốt. Nhưng với phụ nữ, đó phải là một người đàn ông mang lại sự an toàn. Không phải là để cho họ dựa dẫm, mà là để mỗi khi gặp sóng gió, gặp trở ngại, họ vẫn có thể thấy hình bóng người đàn ông vững vàng và đủ khả năng chia sẻ gánh nặng với họ, dù là về tâm lý hay hành động thực tế.